mua vui anh trai chén cấp dưới khiêu gợi, của mình mà thầm ước được thay thế đại sư huynh của y. Ở bên dưới, y phục của Văn Mẫn vẫn chưa được cơi ra, nên nó vẫn che đi nơi thầm kín, nhạy cảm nhất của nàng. Tống Đại Nhân ghì lấy tay nàng, đè ngược lên trên, như thể đang khống chế, niềm vui chủ tịch chịch thư ký đáng đồng tiền cưỡng hiếp nàng, nhưng ngược lại, Văn Mẫn không thấy khó chịu, mà có vẻ như nàng còn thích được như vậy, miệng nàng rên không ngớt, liên tục vặn người, hẩy ngược lên như muốn tình lang bú vú mình mạnh hơn nữa. Miệng nàng rên la nhỏ nhẹ: – Ưm… ư… ư… Đại Nhân… hôm